Nhãn:

6 năm quá đủ để nhớ và quên một tình yêu

Một ngày đầu mùa đông, đến công ty gần như sớm nhất, tôi tự thưởng cho mình một tách café nóng, hương café ngây ngất để tôi lấy lại tinh thần cho một ngày làm việc mới bắt đầu. Ngày hôm ấy cũng là ngày mà tôi nhận được điện thoại từ số máy lạ, và đó là anh – mối tình đầu của tôi sau 6 năm không liên lạc! Tim tôi như thắt lại khi nghe giọng nói ấy, hơi thở ấy ngập ngừng – anh đã về nước!



Tôi và anh gặp nhau ở một quán café, khung cảnh ở đây thật lãng mạn, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của tôi lúc này. Chúng tôi gọi đồ uống, anh vẫn chọn cho mình tách café đen đặc như một thói quen, còn tôi chọn cho mình tách café không đường. Anh ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:

-         Từ trước tới giờ có khi nào em uống café đâu, lần này lại còn café không đường. Em thay đổi thói quen từ khi nào thế?

Tôi nhìn anh thoáng cười, nhớ về ngày trước khi yêu anh tôi chỉ toàn gọi sinh tố hay trà sữa, ngày ấy tôi rất ghét café và tôi im lặng… muốn nói nhiều điều nhưng có lẽ im lặng sẽ là câu trả lời tốt nhất cho lúc này, cũng giống như tôi từng im lặng cho mối quan hệ của cả 2 đứa suốt 6 năm qua.

Anh hỏi tình hình của tôi về công việc, gia đình và chuyện tình cảm… tôi nói với anh là mọi thứ vẫn ổn,vẫn suôn sẻ, giờ em đã tự tin hơn nhiều… Anh cười có vẻ thích thú nhưng anh đâu biết rằng bao năm qua trái tim tôi đã nguội lạnh và chưa từng hay nói cách khác là không muốn rung động trước bất kì một ai mặc dù họ đều rất tốt.



Chúng tôi nói chuyện,hỏi thăm tình hình của nhau, anh nói anh xin lỗi tôi về chuyện 6 năm trước. Và giờ anh đã có người yêu, họ chuẩn bị kết hôn. Anh gặp tôi hôm nay là muốn mời tôi tới dự đám cưới và muốn tôi đến chúc phúc cho họ, những lời nói đó khiến tim tôi đau thắt.

Tay tôi run run khi cầm tấm thiệp, tấm thiệp ấy tôi đã từng nghĩ sẽ có ngày tên tôi và anh in trong đó nhưng tất cả chỉ là mơ, chỉ là ảo tưởng của một thời yêu đương ngây thơ và trong sáng.Giờ đây, cũng là tấm thiệp ấy, cũng là tên chàng trai ấy nhưng người con gái ấy không phải tôi.

Người ta từng nói, “ nhất cự li, nhì tốc độ”, tình yêu 2 năm và biết bao kỉ niệm của hai đứa vẫn không thể níu kéo anh ở bên tôi khi anh cách xa tôi ¼ trái đất.

Ngày anh đi, anh nói chờ anh nhé! Nhưng kết quả tôi nhận lại sau lời hứa hẹn ấy chỉ là sự im lặng, chỉ là những lần giận hờn, cãi vã sau 2 tháng anh đi.

Chúng tôi chia tay khi cả hai không gặp mặt, khi những bực tức và nhớ nhung chỉ dồn nén qua những dòng email. Và cứ thế chúng tôi chia tay không một lý do rõ ràng, không còn liên lạc, nói đúng hơn là tôi cũng không thể liên lạc với anh. Tôi như người vô hồn, khóc lóc, thẫn thờ, đờ đẫn, suốt ngày chỉ vùi đầu vào facebook, lướt web, mơ hồ để nhớ về anh, tìm kiếm lại những kỉ niệm…và… tôi quyết định khóa facebook, xóa email, cắt đứt mọi liên lạc, và trái tim tôi cũng khóa luôn từ đó.

Tấm thiệp hồng trên tay, tôi cười đón nhận…

 Nhấp một ngụm café – cái thứ mà từ bao lâu tôi đa quen với vị đắng của nó và thấy nó thật ngon nhưng sao giờ tôi lại thấy đắng ngắt đến thế, thứ nước đen ngòm ấy chẳng lẽ giờ cũng quay lưng lại với tôi.



Đầu tôi đang quẩn quanh bao suy nghĩ thì bỗng có tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh xin phép tôi nghe điện thoại, tôi vô tình nghe thấy giọng nói của một người con gái trẻ từ đầu dây bên kia. Có phải đó là cô gái đang khiến anh rất hạnh phúc không? Tôi lại đang theo đuổi những suy nghĩ của mình, bỗng mắt tôi ướt nhòa. Tôi đang khóc ư? Tại sao tôi lại khóc lúc này, tại sao tim tôi lại đau đến thế….

Anh đã thôi nghe điện thoại từ khi nào và ngạc nhiên khi tôi như vậy. Có lẽ anh đã dần hiểu ra, anh nắm chặt tay tôi và nói xin lỗi, những lời xin lỗi muộn màng, nếu như những lời xin lỗi anh có thể nói ra 6 năm trước thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.

Anh nói anh có việc gấp cần đi, anh mong tôi có thể tha thứ cho anh và chúc phúc cho anh. Tôi im lặng cười khẽ, nhìn theo bóng anh đi khuất khỏi con đường.

Tách cà phê đen đặc, vị đắng chát vẫn còn trong cổ họng, nước mắt lại nhòa đi, thực ra tôi còn yêu anh quá nhiều nhưng tôi không thể nói với anh vì giờ anh đã có hạnh phúc khác và hạnh phúc đó không phải tôi.

Gạt đi nước mắt, uống hết thứ nước đắng ngắt còn lại trong cốc, tôi tự nhủ thầm mình: Rồi sẽ quên anh nhanh thôi! Cố lên cô gái!

Thời gian đã trôi qua, 6 năm – một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng quá đủ cho tôi nhớ và quên một tình yêu!
Theo goctamsu.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 

Học tiếng anh giao tiếp

Tổng số lượt xem trang

Translate