This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Nhãn:

Thích cậu tớ chưa bao giờ hối hận

"Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên

Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi."

***
Xem thêm:

Hồi 1...

"Tớ thích cậu!"

Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.

thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han


Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.

Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi...À không, là cậu và tớ đã thay đổi.

Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.

Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.

Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn "ảo tưởng sức mạnh" đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?

Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!

Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu

Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!

thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han-2


Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?

Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.

Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!

Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.

Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?

Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.

Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác...nhỉ?

Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.

Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!

Tớ vội nhớ đến cậu

Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu

Buổi bế giảng năm nào

Vội chia cắt đôi ta

Hai năm gặp lại

Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta

Còn cậu?

Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?

Hay cậu đã vội quên?

Xem ta như người dưng chưa từng quen?...

-------------------------

Hồi 2...

Tình đơn phương đau lắm ai ơi!

Âm thầm dõi theo bước chân cậu

Mãi một cảm xúc nói không thành lời...

Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu...

thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han-3


Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!

Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.

Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.

Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.

Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu...à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.

Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.

Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.

Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.

Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.

Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.

Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu

Nhưng con tim lại không nghe lời

Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu

Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu

Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu

Nhưng tớ không làm khác được

Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ

Cố gắng xóa lại càng xuất hiện

Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi

Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Theo truyenngan.com.vn

1 nhận xét
Nhãn:

Điểm danh top 5 cung Hoàng đạo khi yêu luôn "khắc cốt ghi tâm"

Tình yêu với mỗi người lại có ý nghĩa khác nhau, có đôi khi chỉ là món gia vị thêm vào, với nhiều người lại mãi mãi không quên. Cung Hoàng đạo nào sẽ có tình yêu "khắc cốt ghi tâm" đây?




Quán quân: Song Ngư (19/2 - 20/3)

Tất nhiên cung Hoàng đạo có sự lãng mạn thấm sâu từ tận xương tủy như Song Ngư sẽ phải đứng đầu bảng xếp hạng này rồi. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh là những cơn sóng tình cảm mãnh liệt tuôn trào, Song Ngư luôn mơ về tình yêu với cái kết hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng ai cũng biết cuộc sống khác xa với mộng tưởng, khi chuyện hai người không thể cùng nhau đi được đến cuối cùng Song Ngư sẽ rất dễ rơi vào trạng thái shock mạnh mẽ, không làm chủ được tình cảm và cảm xúc của bản thân.

Á quân: Song Tử (21/5 - 21/6)

Không mấy ai nghĩ những người “dẻo miệng” khéo ăn khéo nói như Song Tử lại yêu được đậm sâu. Tuy nhiên mối tình đầu của Song Tử lại khiến họ sẽ mãi khắc ghi. Giống như một đứa trẻ luôn hồn nhiên thoải mái, tình yêu đầu tiên sẽ có tác động mạnh mẽ nhất, ảnh hưởng đến sự đánh giá thế giới của Song Tử sau này… Như lẽ thường, tình đầu chẳng thành được, khiến Song Tử về sau mất dần lòng tin vào tình yêu, họ trở nên hời hợt, thờ ơ.



Hạng ba: Nhân Mã (23/11 - 21/12)

Nhân Mã trong suy nghĩ của nhiều người quá tự do và hồn nhiên. Cuộc đời họ gắn liền với những chuyến đi, thích được khám phá và tìm hiểu. Đi nhiều gặp gỡ nhiều, Nhân Mã hay gặp gỡ những mối tình xa lạ nước ngoài hay những vùng đất xa xôi. Cảm xúc ở một nơi xa khác hẳn với những khi ở nhà, khiến Nhân Mã vô cùng lưu luyến nhiều nhớ thương.

Hạng bốn: Thiên Bình (23/9 - 23/10)

Thiên Bình cũng giống như những cung Hoàng đạo trên, nhân duyên tốt và có rất nhiều mối quan hệ xã hội. Tuy quen biết nhiều nhưng không phải ai cũng có thể trở thành mối quan hệ “đặc biệt” của Thiên Bình. Chỉ những người hết sức hoàn hảo, có tài trí và nhan sắc mới có thể ở bên cạnh Thiên Bình. Yêu hoàn hảo, thích những gì hoàn mỹ không dễ gì có được nên khi tìm thấy tình yêu họ thực sự rất trân trọng giữ gìn.



Hạng năm: Bảo Bình (20/1 - 18/2)

Bảo Bình là người hay không hài lòng với thực tại, cũng chính vì thế họ hay mơ ước vẽ ra một cuộc sống đáng trông đợi hơn trong tưởng tượng. Cũng giống như vậy Bảo Bình đặt nhiều kỳ vọng vào người khác, nếu tốt đẹp thì sẽ càng gắn bó yêu thương, chẳng may thất vọng thì sẽ càng khó quên hơn với nhiều xúc cảm nuối tiếc.

0 nhận xét
Nhãn:

10 lời khuyên giúp bạn nói tiếng anh trôi trảy

Dưới đây là 10 lời khuyên giúp bạn nói tiếng Anh giao tiếp trôi chảy

1) ROME IS NOT BUILT OVERNIGHT

Kể cả khi bạn sang Mỹ học tiếng Anh, với giáo viên giỏi nhất và môi trường tốt nhất, bạn không thể nói tiếng Anh như người Mỹ chỉ sau 1-2 tháng học...
Mặc dù, lớp Phát âm của Moon ESL có thể tăng điểm IELTS speaking của 1 bạn học viên từ 4.0 lên 6.5... Nhưng để nói lưu loát (khoảng 8.0-9.0 IELTS hay 25-30 TOEFL), bạn cần sự kiên nhẫn và thời gian.
Và SỰ KIÊN TRÌ là điều quan trọng nhất để bạn có thể nói tiếng Anh tự tin, lưu loát.



2) SỬ DỤNG TIẾNG ANH HÀNG NGÀY

Mặc dù bạn không sống trong môi trường nói tiếng Anh, vẫn có rất nhiều cách để sử dụng tiếng Anh...
Đọc tin tức trên CNN thay vì trên Vnexpress
Xem những live-show thú vị bằng tiếng Anh trên youtube thay vì xem các chương trình ca nhạc nhảm nhí trên TV
Tự hỏi mình, "cái ghế tiếng Anh là gì nhỉ" khi nhìn thấy cái ghế.

3) CÂN BẰNG CÁC KỸ NĂNG

Reading
Writing
Speaking
Listening
Grammar
Expressions
Nhiều học viên quá tập trung vào một kỹ năng mà quên thực hành các kỹ năng khác... Cần nhớ rằng, các kỹ năng bổ trợ cho nhau. Việc đọc nhiều sẽ giúp các bạn mở rộng vốn từ và expressions - giúp bạn nghe và nói tốt hơn.
Nếu tự học, các bạn có thể dành mỗi ngày 1 kỹ năng



4) TÌM NGƯỜI NÓI CHUYỆN BẰNG TIẾNG ANH THƯỜNG XUYÊN

Hiện trên internet, có rất nhiều trang web nơi bạn có thể tìm người nói chuyện bằng tiếng Anh...
Bạn có thể lên hồ chém gió, hoặc lên club làm... quen với người nước ngoài.
Hoặc bạn có thể sử dụng dịch vụ SPEAKING EVERYDAY ENGLISH tại Moon ESL. Hơi tốn kém một chút, nhưng bạn được nói chuyện thoải mái với người nước ngoài mà không phải lo đến việc bắt chuyện với họ. Các chủ đề sẽ sâu và bao gồm nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống.

5) HỌC TIẾNG ANH TỪ NHIỀU NGUỒN KHÁC NHAU

Nếu bạn chỉ xem các tin tức tiếng Anh, bạn sẽ hiểu ngôn ngữ "formal", nhưng không hiểu được các cách diễn đạt thường ngày và "slang" được dùng trong giao tiếp. Ngôn ngữ được sử dụng trong sách giáo khoa sẽ khác với ngôn ngữ sử dụng trong các tạp chí chuyên ngành...
Bạn nên làm quen với tất cả các loại ngôn ngữ đó, đọc "wimpky kid" để có ngôn ngữ hàng ngày; "text book" để có ngôn ngữ formal; nghe CNN và nghe các phim tình cảm (không phụ đề)..

6) HỌC CÁCH NGHĨ BẰNG TIẾNG ANH

Đây là điểm mấu chốt để sử dụng tiếng Anh một cách thành thạo. Nhưng làm thế nào bạn có thể học được điều này?
Sử dụng tiếng Anh giao tiếp hàng ngày có thể giúp bạn thực hiện điều này. Việc nghe và phải phản ứng tức thì, đặc biệt là qua điện thoại, giúp bạn chuyển dần từ việc dịch Việt - Anh sang suy nghĩ bằng tiếng Anh, vì bạn phải nói DƯỚI ÁP LỰC THỜI GIAN.


7) NÓI THEO NHIỀU CÁCH KHÁC NHAU - HỌC CÁCH SÁNG TẠO

Hai vấn đề lớn của nói tiếng Anh trôi chảy là thiếu diễn đạt và nói ngập ngừng. Điều này thường vì bạn có ý tưởng, nhưng không biết diễn đạt thế nào. Tuy nhiên, nếu bạn thiếu từ vựng, hãy tìm cách khác để diễn đạt ý tưởng của mình.
Ví dụ, khi bạn muốn nói về "hành" (onion), và quên mất từ này. Bạn có thể nói "the white vegetable that when you cut it you cry”.
Một vấn đề lớn là, đôi khi bạn muốn dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh, và cấu trúc cũng như từ vựng của 2 ngôn ngữ này không "khớp" - bạn sẽ gặp vấn đề liên quan đến diễn đạt. 
Ví dụ, khi bạn muốn nói "đón" trong việc "đón trẻ ở trường"... Từ điển Việt - Anh thường dịch là "receive". Điều này khiến bạn bối rối khi tìm cách diễn đạt. Trường hợp này, nếu bạn không biết từ chính xác là "pick up the child" bạn có thể miêu tả: I go to school to drive my child home.



8) TỰ LUYỆN TIẾNG ANH

Đây thực sự là một phương pháp hiệu quả để phát triển tính lưu loát và xây dựng sự tự tin khi nói tiếng Anh. Không có áp lực phải nói một cách hoàn hảo, và không có ai nghe bạn.
Cách hiệu quả nhất là nghĩ về 1 topic, sau đó ghi âm lại, nghe lại những gì mình nói, xem những chỗ nào khó hiểu, fix it. Sau đó ghi âm lại/.

9) ĐỪNG NGHĨ QUÁ NHIỀU VỀ NGỮ PHÁP, VÀ ĐỪNG SỢ MẮC SAI LẦM

Một trong những rào cản tinh thần lớn nhất với người học Tiếng Anh là họ lo lắng và sợ mắc sai lầm - hoặc cảm thấy xấu hổ nếu họ không nói tiếng Anh HOÀN HẢO.
Bạn cần nhớ: Giao tiếp quan trọng HƠN NHIỀU so với sự hoàn hảo.
Ví dụ, bạn có thể nói, “Yesterday I go to party in beach.”
Câu này không chính xác, đúng ra phải là: “Yesterday I went to a party on the beach.”
Tuy nhiên, kể cả bạn mắc lỗi, bạn vẫn chuyển tải thông điệp mình muốn nói một cách THÀNH CÔNG.
Tất nhiên, khi đã nói tự tin, lưu loát rồi, bạn sẽ tìm cách sửa lỗi ngữ pháp của mình sau khi nói. Nhưng đó là một câu chuyện khác.

10) ĐỪNG TỪ BỎ... HÃY LUÔN KIÊN TRÌ

Rất nhiều người học Tiếng Anh một thời gian, sau đó ngừng lại... sau đó đi học, sau đó lại ngừng, sau đó lại bắt đầu đi học... Vấn đề là, khi bạn ngừng lại, bạn sẽ mất "đà" tiến bộ mà bạn đã đạt được, và việc nói lưu loát trở nên xa vời.
Nguồn: sưu tầm
Xem thêm:

1 nhận xét
Nhãn:

Tạm biệt anh người đã cùng em đi qua tuổi thanh xuân

Trong lòng em có nhiều nuối tiếc nhưng từ giờ em sẽ không cho phép bản thân mình nghĩ đến nữa. Dù thế nào cũng phải bước tiếp về phía trước, về nơi không có anh. Bởi vì em biết chẳng còn cơ hội nào cho chúng ta nữa. Một chuyện tình đẹp nhưng kết thúc không đẹp, em biết rằng chỉ có em hối tiếc thôi, bởi vì là do em gây ra nên em mới day dứt như vậy còn anh thì yên lòng rồi mà.

Xem thêm:

tam-biet-anh-nguoi-da-cung-em-di-qua-tuoi-thanh-xuan


Tết năm nay anh có được thưởng không? Tết năm nay em được cho nhiều quà. Ước gì chúng mình còn bên nhau để em có thể gửi quà về cho ba má anh, cho bà nội của anh… Ước gì em có thể quan tâm đến gia đình anh như ngày xưa. Em thương ba má, bà nội, bà ngoại nhiều lắm anh. Dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng sao em vẫn cảm thấy thân thiết như là gia đình của em.

Đến bây giờ em vẫn dành tình cảm cho mọi người như vậy. Nhưng mọi sự không thể được như lúc ban đầu, em không thể chăm sóc anh cũng như chăm sóc mọi người như ngày xưa nữa. Trong lòng em có nhiều nuối tiếc nhưng từ giờ em sẽ không cho phép bản thân mình nghĩ đến nữa. Dù thế nào cũng phải bước tiếp về phía trước, về nơi không có anh. Bởi vì em biết chẳng còn cơ hội nào cho chúng ta nữa. Một chuyện tình đẹp nhưng kết thúc không đẹp, em biết rằng chỉ có em hối tiếc thôi, bởi vì là do em gây ra nên em mới day dứt như vậy còn anh thì yên lòng rồi mà.

tam-biet-anh-nguoi-da-cung-em-di-qua-tuoi-thanh-xuan-1


Có lúc em mong muốn được trở lại như ngày xưa, có lúc em khao khát được nhận sự tha thứ từ anh để có thể bắt đầu lại, có lúc em hy vọng có được một cơ hội để sửa sai. Lúc đó em sẽ cho đi mà không cần nhận lại bất cứ điều gì. Lúc đó em sẽ yêu anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh, quan tâm đến hai đứa nhỏ, chu toàn với gia đình anh, chỉ cần em ở bên anh và thương yêu anh- gia đình anh, em không cần anh phải lo lắng chăm sóc cho em như ngày xưa, em không cần nhận bất cứ gì từ anh, em chỉ cần anh cho em ở bên anh trong suốt cuộc đời còn lại như vậy là đủ, nhưng chẳng có cơ hội.

Có ai mà tin lại người đã từng gây tổn thương cho mình 1 lần đâu anh nhỉ. Ai cũng nghĩ rằng có một lần rồi thì sẽ có lần sau, nhưng đối với em, một lần sai trong đời đủ để em rút ra bài học lớn cho bản thân. Nếu có cơ hội được làm lại em sẽ dành tất cả cuộc đời cũng như tình yêu thương chân thành của em để lo lắng cho anh. Nhưng em biết rằng mọi chuyện nên dừng lại ở đây.

Trưởng thành rồi em mới nhận ra rằng ở đời mọi thứ đều là vô hình, tiền tài, danh vọng, địa vị, sự nghiệp,… mọi thử chẳng là gì cả. Cuộc sống vất vả cũng được, sống trong ngồi nhà nhỏ cũng được, thiếu trước hụt sau chút cũng được nhưng vui vẻ, hạnh phúc và cười nhiều là được. Nhận ra rằng sống ở thành phố thật ngột ngạt, cuối tuần về quê thả diều bắt cá cũng thật thú vị. Em thích ghê, nhưng tất cả chỉ còn trong hoài niệm. Giờ đây khi nhận ra cũng chẳng thể làm gì được, mọi thứ đã quá muộn để có thể nhận lỗi và sửa lỗi.

tam-biet-anh-nguoi-da-cung-em-di-qua-tuoi-thanh-xuan-2


Năm mới rồi cũng phải mạnh mẽ để mọi thứ lại phía sau lưng mà bước đi thôi. Giờ đây em không chỉ sống vì em mà còn sống vì ba mẹ và gia đình của em nữa. Nên em sẽ bước đi về phía trước, về phía không anh, học cách chấp nhận cuộc sống, học cách tha thứ cho bản thân mình, học cách đứng dậy sau vấp ngã, học cách sống lạc quan, học cách không sợ hãi cuộc sống. Em biết rằng sau tất cả giờ đây anh mạnh mẽ nhiều lắm, anh trưởng thành và nghị lực hơn rất nhiều, em tin rằng không có điều gì trong cuộc sống này có thể đánh gục được anh. Em yên tâm rồi, sẽ không cần phải lo lắng cho anh nữa, anh cũng sẽ không cần em nghĩ đến anh nhiều nữa, sẽ chỉ cần em quên anh để bước về phía trước là đủ.

Tạm biệt anh, người em đã từng nghĩ dù cuộc sống phía trước khó khăn thế nào chỉ cần có anh là đủ.

Tạm biệt anh, người em đã từng yêu thương bằng tất cả trái tim và sự chân thành của em.

Tạm biệt anh, người đã cùng em đi qua suốt tuổi thanh xuân với thật nhiều hồi ức.

Tạm biệt anh, người em đã từng xem là tất cả.

Tạm biệt anh, người đã ở bên em những lúc khó khăn.

Tạm biệt anh, người em đã gây ra nhiều đau khổ và tổn thương.

Tạm biệt anh, người em sẽ mãi mãi không thể nào quên.
Theo guu.vn

0 nhận xét
Nhãn: ,

Các kiểu tóc ngắn dập xù đẹp và cá tính

Với những bạn nữa đang sở hữu mái tóc ngắn, dập xù là một xu hướng mới, lạ đồng thời mang đến sự thích thú cho người sở hữu nó.

Không giống như những kiểu tóc ép thẳng hay xoăn, tóc ngắn dập xù từ khi ra đời đến nay vẫn luôn chiếm được cảm tình của các bạn nữ, đặc biệt là với những bạn thường xuyên thay đổi kiểu tóc, hay những bạn muốn phá cách trong style của bản thân.

cac-kieu-toc-ngan-dap-xu-dep-va-ca-tinh-1

Tóc dập xù ngắn luôn chiếm được cảm tình của phái nữ
Đặc điểm của tóc dập xù ngắn, đó là sợi tóc dập xù sẽ phồng lên, tạo cảm giác mới lạ, không còn cảm giác thô sơ , đơn giản như kiểu tóc thẳng trước đây. Ngược lại, kiểu tóc dập xù này mang đến cho bạn cảm giác nhí nhảnh hơn, thậm chí là nghịch hơn. Đó chính là đặc trưng  nổi bật của kiểu tóc đẹp này.

cac-kieu-toc-ngan-dap-xu-dep-va-ca-tinh-2


Tóc dập xù ngắn mang lại sự nhí nhảnh tinh nghịch cho người sở hữu nó
Đặc biệt hơn, đối với các bạn nữ tóc ngắn mỏng, thì dập xù chính bài thuốc hữu hiệu khiến mái tóc bạn trở nên đẹp mắt hơn, trông dày hơn và che đi khuyết điểm. Các bạn nữ mặt tròn thì kiểu tóc dập xù ngắn này khiến khuôn mặt bạn trở nên trẻ trung và đáng yêu hơn rất nhiều.

cac-kieu-toc-ngan-dap-xu-dep-va-ca-tinh-3


Dập xù khiến mái tóc của bạn trở nên dày và đẹp hơn
Với kiểu tóc dập xù ngắn này các bạn có thể làm dập xù cả đầu, dập xù từng lọn hoặc dập xù đỉnh đầu… đều được.Thật tuyệt phải không nào?


Kiểu tóc dập xù ngắn này các bạn có thể làm dập xù cả đầu, dập xù từng lọn hoặc dập xù đỉnh đầu
Kiểu tóc dập xù ngắn này luôn được các bạn trẻ và đến cả các ngôi sao lớn, chúng ta có thể dễ bắt gặp hình ảnh của Minh Hằng cá tính với mái tóc dập xù ngắn này.

cac-kieu-toc-ngan-dap-xu-dep-va-ca-tinh-4


Minh Hằng cá tính với kiểu tóc dập xù ngắn

Với kiểu tóc dập xù ngắn cá tính này, các bạn nữ sẽ tự do thể hiện mình với sự phá cách, sự tinh nghịch khác nhau.
Theo skcd.com.vn

0 nhận xét
Nhãn:

Không có em anh khóc cũng như cười

Trên thế gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh mỉm cười một cách thật lòng!

Trên thế gian này, em chính là ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất có thể soi sáng cuộc đời tăm tối của anh!

Trên thế gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh yêu thương... Anh yêu em; yêu một cách cuồng si, yêu đến tận xương tủy!

***
Em – cô bé hàng xóm - cô bạn thanh mai trúc mã, lớn lên bên anh. Kì thực, anh cũng chẳng biết bản thân mình quen em khi nào, chỉ chắc chắn một điều rằng, anh có nhận thức thì em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh tự bao giờ; tự nhiên tới mức như đó là chân lí vậy. Em vô tư, dịu dàng, em hay cười, nụ cười của em lúc nào cũng xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng đượm buồn – nụ cười khiến anh suốt đời không quên. Tuổi thơ anh tràn ngập những kí ức về em... Em – cô nhóc hàng xóm đáng yêu – người con gái duy nhất có thể khiến anh cười nói tự nhiên, không mặc cảm. Em – cô bé hàng xóm dễ thương – Cô bé luôn dùng giọng nói ngọt ngào, dùng bàn tay nhỏ bé, vỗ vai an ủi mỗi khi anh mất cân bằng. Em – ánh mặt trời duy nhất nơi trái tim anh, là vật báu anh suốt đời muốn nâng niu, trân trọng!

khong-co-em-anh-khoc-cung-nhu-cuoi


Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, em kém anh một tuổi – khoảng cách tuổi tác không quá lớn khiến chúng ta trở nên cực kì thân thiết. Nhưng sự "thân thiết" ấy, có lẽ, được anh và em định nghĩa theo hai cách hoàn toàn khác nhau... Trong mắt em, Anh là một người bạn thân, một người anh trai luôn thương yêu em gái – một người mà theo như em nói, là "rất quan trọng" đối với em; em đâu biết rằng, cái vị trí "rất quan trọng" mà em luôn đặt anh vào đó, lại không phải là điều mà anh mong muốn...

Còn anh? Ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu được thứ tình cảm mình dành cho em là "tình yêu" cho đến mãi những năm cuối cấp ba; đồng thời, anh cũng hiểu được, thứ tình yêu đó đã lớn đến mức nào. Nhưng đáng tiếc, lúc ấy em đã có người gọi là "bạn trai" đưa đón, yêu thương, che chở. Em nói:" em rất hạnh phúc với mối tình đầu của mình!". Em cười, một nụ cười ngập tràn thứ được gọi là "hạnh phúc" kia; như bao bạn bè thân thiết, em kể anh nghe mọi chuyện về hai người; thậm chí cả việc nụ hôn đầu em trao cho người đó ở nơi có phong cảnh đẹp thế nào, cảm xúc lạ lẫm ấy ra sao... Anh buộc bản thân mình phải mỉm cười, phải đón nhận nó như một người bạn thân của em khi trong lòng anh, sự ghen tuông đang gặm nuốt trái tim mình...!

Người ta nói không sai, trong tình yêu, ghen tuông luôn là hạn chế lớn nhất. Nhưng anh lại chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc đáng ghét ấy khi ở cạnh em, nghe em nói về người con trai khác với vẻ trìu mến, anh thực sự phát điên! Đau! Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời! Giây phút ấy, anh muốn ôm em thật chặt, hét lên rằng: "Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ thằng đàn ông nào yêu em trên đời này! Anh có thể làm tất cả vì em, chỉ cần em hạnh phúc!" để cả thế giới này đều biết Trần Minh Tường này yêu em. Nhưng... anh sợ...

...Nỗi sợ thường trực của bao kẻ yêu đơn phương! Phải! Anh sợ em sẽ không chấp nhận tình cảm quá đỗi lớn lao của anh. Biết đâu, vào cái lúc anh thổ lộ lại chính là khi tình bạn của chúng ta kết thúc mà thứ hướng tới lại chẳng phải tình yêu? Biết đâu, sau những lời thổ lộ của anh; đáp trả lại chỉ là sự lảng tránh và khó xử nơi em? Biết đâu... Có quá nhiều "biết đâu", đủ để anh nhụt chí, đủ khiến anh không có can đảm bày tỏ tình cảm với em. Từ bỏ em? Anh càng không thể, tình yêu anh trao em lớn đến mức đối với anh, nó đã trở thành bản năng. Anh yêu em trước khi biết tình yêu có ý nghĩa gì, cho nên, làm sao có thể từ bỏ đây? Cho nên, anh vẫn sẽ chấp là người bạn thân nhất của em, vẫn sẽ là người che chở, yêu thương em hết mức có thể trong âm thầm; cho nên, trong trái tim anh, dù là bất cứ ai, cũng sẽ không thay thế được vị trí của em...!

Ở bên em, anh đã phải chống chọi với cảm giác ghen tị nhiều đến nhường nào mới có đủ dũng khí nghe em kể chuyện hai người? Anh đã phải kiềm chế nỗi đau nhiều thế nào mới có đủ khả năng mỉm cười trước câu chuyện tình yêu lãng mạn, trong đó, người mình yêu là nữ chính, cơ mà nam chính lại là thằng đàn ông khác? Anh đã phải đau đớn nhiều thế nào khi chỉ có thể nhìn em sóng vai hạnh phúc, đi bên cạnh người con trai khác; chỉ có thể đứng sau nhìn bóng lưng em ngày càng xa dần? Nhưng không sao, tất cả những thứ ấy, đều không quan trọng bằng em, chỉ cần em vui, em hạnh phúc là anh yên tâm!

Thế rồi, "bạn trai" em đã bỏ rơi em, đi du học ở nơi cách đất nước này nửa vòng trái đất; cậu ta nói câu chia tay, chẳng may may để ý đến gương mặt tái nhợt cố nén bi thương của em phía sau mà quyết tâm bước đi. Em đau khổ, em dằn vặt nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt! Anh biết, em luôn là người con gái vô cùng mạnh mẽ, ẩn sau vẻ mặt dịu dàng kia là một ý chí phi thường! Anh cũng biết, trái tim em đau đớn ra sao... Có trời mới biết anh muốn giết cậu ta thế nào! Nếu không phải cậu ta đi du học, anh thề, anh sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã bỏ rơi em!

khong-co-em-anh-khoc-cung-nhu-cuoi-2


Thời gian vẫn cứ thế trôi đi; tình cảm em dành cho cậu ta cũng phai nhạt dần; đôi khi nhắc lại, em nói: "Mẹ từng dạy em; đau khổ vì những con người nhỏ nhen là một nhục mạ chính mình! Mà em lại rất tôn trọng bản thân mình, cho nên, em sẽ không bao giờ nhớ đến con người ấy nữa!". Rồi em cười – nụ cười không hề thay đổi theo năm tháng. Anh nhìn nụ cười ấy đến ngây người, rồi chợt nhận ra: Em rất xinh đẹp! Không chỉ đẹp ở ngoại hình, mà còn ở cả tâm hồn trong sáng nhưng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng dứt khoát, nhẹ nhàng nhưng kiên định... Sự cuốn hút tự nhiên không chút giả tạo ấy càng khiến tình cảm anh dành cho em ngày một nhiều hơn; nhiều tới mức bản thân anh nghĩ rằng mình có thể chết thay em, chịu đựng đau khổ thay em trong bất cứ hoàn cảnh nào! Khoảng thời gian hai năm này, em một mình, anh cũng một mình, cứ thế bên nhau; không ai có người yêu, không ai giấu ai điều gì; giống ngày xưa, duy trì một mối quan hệ đặc biệt: Vượt xa tình bạn nhưng lại chẳng thể vươn tới tình yêu! Với anh, ngần ấy là quá đủ! Thậm chí, anh đã mong ước, một điều ước vô cùng bình dị: Chỉ cần bên em thế này là tốt rồi, không cần em yêu anh, không cần phải tỏ tình. Ngày ngày được nhìn em, nói chuyện cùng em, thấy em cười; tâm hồn anh bình thản biết bao...

Thế nhưng bản chất của con người luôn là thế, có được điều mình cần rồi, lại mong muốn có nhiều hơn nữa. Anh không phải là ngoại lệ; vào một ngày, anh nhận ra, hành động, tình cảm của bản thân đã vượt lên trên sự kiểm soát của chính mình. Anh bắt đầu ích kỉ, chỉ muốn em là của riêng anh; bắt đầu sợ một ngày em sẽ yêu người đàn ông khác, sợ một ngày em không còn ở bên anh cười đùa vui vẻ...

Anh từng nghĩ đến chuyện mang tình cảm của chúng ta tiến xa hơn một bước, bởi đã có lần, em dựa vào vai anh, hỏi: "Anh có yêu em không? Minh Tường, nếu chúng ta yêu nhau thì sẽ ra sao nhỉ?". Anh ngạc nhiên! Anh không tin nổi! Anh vui mừng... Lẽ nào...? Lúc ấy, anh chỉ muốn ngay lập tức trả lời: "Có, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi, nếu mình yêu nhau, anh sẽ trân trọng em hơn tất cả mọi thứ trên đời!". Nhưng sự bối rối, xúc động khiến anh nhất thời im lặng, không nói được gì. Lát sau, vào thời điểm anh sắp xếp từ ngữ xong xuôi, dự định bộc lộ mọi thứ trong lòng, em ngẩng đầu, cười: "Em chỉ đùa thôi mà, anh không cần căng thẳng thế đâu! Chúng ta mà yêu nhau thì thiếu thú vị lắm; thứ gì của đối phương cũng biết hết rồi, nói xấu nhau suốt ngày cho xem. Với lại em lười như thế, sao anh yêu được chứ? Hì hì" – lời nói sắp ra tới đầu môi lại bị anh chặn lại. Lúc đó, anh không hề biết rằng, sự im lặng trong giây lát ấy của bản thân, đã mang đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng; mà nhiều năm về sau, khi nghĩ về nó, anh vẫn hối hận không thôi.

Như một lẽ tất nhiên, câu hỏi của em làm anh tỉnh ngộ; lỡ như em cũng có tình cảm với anh? Lỡ như em đang chờ sự theo đuổi của anh? Câu nói của em, khiến hi vọng cùng tự tin trong anh tăng lên gấp bội lần. Vì vậy, anh quyết định sẽ bảy tỏ tình cảm mà mình giấu kín suốt bao nhiêu năm với em, để tình cảm của anh có một bến đỗ sau bao năm tháng giữ gìn, để sinh nhật thứ 20 của em trở thành ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng ta. Sự chờ đợi của anh, cuối cùng sẽ có một kết cục viên mãn? Chờ đợi gần 20 năm, có phải đã đủ? Anh cho là vậy và tin là vậy!

Ngày sinh nhật em, tuyết rơi rất nhiều; anh mua bánh kem, hẹn gặp em; chuẩn bị mọi thứ tươm tất, đợi em với niềm hi vọng tràn trề. Anh bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, khoác trên người bộ đồ em nói thích anh mặc! Anh bất chấp đường xá xa xôi, đi hết quãng đường 100km dưới thời tiết âm hai độ để mua tặng em món quà em yêu thích! Bạn bè anh cười, nói anh ngu ngốc; đâu có ai hiểu được, anh có thể vì em, mà bất chấp cả tính mạng này thì mấy việc cỏn con kia có là gì?

Nhưng thói đời luôn thế, tạo hóa luôn thích trêu ngươi con người, vào đúng lúc anh hi vọng nhiều nhất, đúng lúc anh quyết tâm bộc lộ tình cảm của mình thì anh phát hiện mình đã sai, sai trầm trọng, một sai lầm phải trả giá quá đắt... Nụ cười trên môi anh đông cứng lại; cái lạnh âm hai độ ngoài trời lúc ấy không thể so sánh nổi với sự lạnh lẽo trong lòng anh khi nhìn thấy em nắm tay, ôm ấp người đàn ông khác, mỉm cười giới thiệu với anh: "Đây là người yêu của em, là người em quyết định sẽ lấy sau này..." . Hành động ấy như nhát dao chí mạng, cắm thẳng vào con tim vốn đã không hề lành lặn của anh. Anh không còn nghe thấy gì, chẳng cảm nhận được gì nữa... Mọi hi vọng, hạnh phúc, tình yêu với anh mà nói, chưa kịp chớm nở đã chỉ còn là một con số 0 tròn trĩnh. Anh không còn giữ nổi bình tĩnh, dứt khoát quay người chạy trốn... chạy trốn khỏi em, chạy trốn khỏi tình cảm nực cười của bản thân!

khong-co-em-anh-khoc-cung-nhu-cuoi-3


Đêm đã về khuya lắm, chỉ còn mình anh trong mớ cảm xúc hỗn độn, anh không thể ngủ... Chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Dường như bên tai là tiếng bước chân nhẹ nhàng trên hành lang mỗi lần sang rủ anh đi học của em, là giọng nói ngọt ngào, là hành động dịu dàng, là cử chỉ đáng yêu của em. Tim anh đau! Thực sự rất đau! Đau đến tâm can liệt phế, đau đến mức chết đi được! Cảm giác còn khó chịu hơn cái chết! Tại sao? Tại sao anh lại ngu ngốc tin vào cái hi vọng hão huyền do mình tự vẽ nên để phải ra nông nỗi này? Tại sao thượng đế lại bất công với anh, với tình yêu của anh như thế? Tại sao vào lúc anh hi vọng nhất lại mang đến cho anh nỗi tuyệt vọng không gì sánh nổi?

Chiếc đồng hồ em tặng anh vẫn chậm chạp nhích từng giây một, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kim giây đồng hồ "tích tích" vang lên rõ ràng; như quả bom nổ chậm, đếm ngược từng giây trước khi trái tim anh tan vỡ. Thiếp đi trong cơn mệt mỏi cực độ, dưới ánh đèn nhợt nhạt của chiếc đèn ngủ, trên tay vẫn ôm chiếc đồng hồ... Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ; trên đường phố, mọi người bước đi vội vã, hòa vào nhịp sống đông đúc nơi đây; ai cũng có cuộc sống của riêng mình, em cũng không ngoại lệ. Có lẽ giờ này, em đang hạnh phúc bên người con trai ấy. Còn anh? Đêm qua, anh đã mơ về em, về những kỉ niệm ngày xưa, anh và em, bên nhau, yên bình, tốt đẹp... Đã bao lần anh tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cớ sao nỗi đau vẫn sắc bén nhường ấy? Rõ ràng như từng mũi dao đâm vào da thịt. Cớ sao dù đau đớn như muốn ngất đi, anh vẫn chẳng thể quên em? Không thể ngăn cản trái tim tan vỡ của mình hướng về em. Anh vô dụng hay là bởi tình yêu trao em quá lớn? Hạnh phúc nơi em, giờ chẳng phải do anh mang đến, hoặc là tình cảm đơn phương này của anh, đối với em mà nói là thừa thãi... Thứ anh được phép mang đến cho em bây giờ chỉ là lời chúc phúc, chỉ là tình yêu âm thầm dù trải qua bao thăng trầm vẫn không hề suy chuyển! Em... nhất định phải vui vẻ, phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của anh...

***

Tạo hóa lại một lần nữa trớ trêu. Lại một lần nữa, khi mà anh quyết định buông tay, để tình của em được trọn vẹn, anh quyết định bỏ cuộc, chôn vùi tình yêu sâu nặng cùng trái tim đầy rẫy vết thương, toàn tâm toàn ý chúc phúc cho em, thì sự cố lại xảy ra... Ngày đó, em chạy đến, ôm chặt anh, khóc nấc lên trong cơn hoảng loạn; đầu tóc rối bù, trên mặt, trên tay, thân thể, khắp chỗ là những dấu bầm tím do bị bạo lực. Là ai? Ai đã khiến cô bé luôn kiên cường, nở nụ cười như em trở thành thế này? Nhìn những vết thương nơi em, mà lòng anh quặn đau!... Nhìn dáng vẻ đau đớn, bất lực, nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi nơi em, anh biết được kẻ bạo lực đó là ai... Hắn đánh em! Dám đánh em?

Từ nhỏ đến lớn, em cực kì ít khóc, có lần anh hỏi lí do, em đã trả lời: "Mỗi con người đều có lòng tự trọng của riêng mình, mẹ nói, vì những thứ không xứng đáng với mình mà khóc là vô dụng, yếu đuối. Khóc, tức là thừa nhận bản thân thua cuộc, thừa nhận buông xuôi tất cả; thừa nhận bản thân chấp nhận số phận, cho nên; trong bất cứ hoàn cảnh nào con cũng phải kiên cường! Phải khiến những kẻ làm con đau lòng không đạt được mục đích của chúng!" Vậy nên, em sẽ không chấp nhận số phận, sẽ không khóc, sẽ luôn mỉm cười." – Nụ cười tự tin của em lúc ấy xinh đẹp biết bao, rạng rỡ biết bao, khiến anh rung động biết bao. Thế mà đến hôm nay, em đã khóc, đã rơi lệ, đã chấp nhận buông xuôi số phận. Thằng khốn nạn ấy, không xứng đáng với em chút nào!

Trong lòng anh vô cùng giận dữ và đau lòng. Tên kia... nhất định phải trả giá! Anh nhẹ nhàng an ủi em, kéo em ngồi xuống ghế, lau nước mắt, nói:"Em đợi anh một lát!" rồi chạy ngay đến chỗ tên kia. Vì hắn mà em mới đau khổ, suy sụp thế này, vì hắn mà người anh yêu thương, nâng niu phải chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần.

....Tâm trạng anh lúc này ngoài phẫn nộ cũng chỉ còn có phẫn nộ. Anh không hề do dự, vừa giáng cho hắn từng đấm, vừa gầm lên:

- Mày...! Thằng chó chết, mày nghĩ mày là ai mà có thể làm thế với cô ấy? Mày là đồ cặn bã, hèn hạ; đến cả phụ nữ mà cũng đánh! Mày có còn là đàn ông không hả? Thằng khốn nạn này, tao buông tay cô ấy không phải để mày hành hạ cô ấy. Hiểu chưa?

- Mày không có quyển ngăn cản chuyện giữa hai bọn tao, Tường Vi là người yêu tao, đánh đấm hay hành hạ gì là quyền của tao, mày là cái thá gì mà đòi xen vào quan hệ giữa bọn tao? Mày chẳng qua cũng chỉ là một thằng hèn hạ không dám bày tỏ tình cảm của mình. Bây giờ, tao chơi chán cô ta rồi, nếu muốn, mày có thể lấy lại. Haha. Trần Minh Tường, mày mãi mãi là đồ thua cuộc, là kẻ đến sau mà thôi! – Hắn nhếch mép, đáp lại lời anh, nhưng lại không dùng hành động để phản kháng, khiến anh càng điên cuồng hơn; túm chặt lấy hắn, đánh tới tấp đến mức gần như đánh mất lí trí...

Nếu không có sự ngăn cản của em, chắc chắn anh sẽ giết hắn! Em vội đẩy anh ra khỏi người hắn, tát anh, mắng anh:

- Anh điên rồi, đấy là người em yêu, anh có quyền gì mà đánh anh ấy? Có quyền gì mà làm tổn thương anh ấy chứ? Anh đi đi cho em! - Không gì có thể ngăn cản sự tức giận trong anh lúc này; hắn đánh em, làm tổn thương em, vậy mà em bảo vệ hắn? Em đánh anh, chỉ để bảo vệ hắn. Anh nắm chặt vai em, hét lớn:

- Em có còn lí trí không hả? Nhìn xem bây giờ em thành cái dạng gì rồi? Thằng khốn nạn, chó má ấy đối xử với em thế nào mà em vẫn bảo vệ hắn? Em đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Đã bao giờ nghĩ xem tình cảm của anh đối với em là gì chưa? Anh yêu em, yêu em hơn mọi thứ trên đời, em là người anh trân trọng nhất, vì em, cho dù giết thằng khốn này rồi đi tù, anh cũng không hối hận, em hiểu chưa? Với anh, em mãi mãi là người quan trọng nhất, anh không cho phép bất kì ai làm tổn thương em, Mộng Tường. – Anh đã từng tưởng tưởng tới muôn vàn hoàn cảnh và thời gian khác nhau của cái khoảnh khắc bày tỏ tình cảm với em, lại không ngờ tới mình sẽ thốt ra những lời ấy trong khi tuyệt vọng khôn cùng thế này. Anh yêu em, yêu em nhưng lại chẳng thể làm gì cho em, chẳng thể bảo vệ em, anh là đồ vô dụng!

Nước mắt em vương đầy trên mặt nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, em lại tát anh, một cái tát thật mạnh, giọng nói nghẹn ngào theo dòng nước mắt mặn chát:

- Tại sao? Tại sao cho tới bây giờ anh mới nói điều ấy? Em...cũng yêu anh. Bao nhiêu lần em cho anh cơ hội nhưng tại sao, anh đều bỏ qua? Tất cả đã quá muộn rồi, không gì có thể cứu vãn được nữa... Em... đã là người của anh ấy! – Giây phút ấy, anh chết lặng! Trái tim anh một lần nữa lại vỡ vụn. Hết rồi! Tất cả hết thật rồi! Tất cả đều do anh, đều vì anh quá ngu ngốc, để vuột mất cơ hội, tất cả là tại anh chậm trễ nên mới có ngày hôm nay! Còn có thể trách ai được nữa đây?

Anh vô cùng hoảng loạn, lao đến ôm em, thật chặt, chỉ sợ rằng nếu buông tay, em sẽ lập tức tan biến, anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại em. Em khóc nấc lên, từng giọt nước mắt rơi trên áo anh như từng mũi kim chích trên da thịt anh. Qua hồi lâu, em nói:

- Minh Tường, người con gái như em, bây giờ không còn xứng đáng để anh yêu, không xứng đáng được anh quan tâm, nâng niu như ngày xưa nữa rồi. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn em, thông minh hơn em. Hãy quên em đi, đừng nhớ gì, đừng quan tâm đến em. Từ nay về sau, chúng ta coi như không quen biết!

Lòng anh đau như dao cắt, anh hiểu tâm trạng em lúc này. Sự thật tàn nhẫn này khiến anh đau lòng, khiến anh khó chấp nhận, nhưng anh yêu em...

"Bảo anh làm sao không nghe? Làm sao không nhìn? Làm sao không nhớ? Làm sao để quên? Làm sao để nhẹ nhõm, làm sao để mỉm cười?

Anh đau đến sắp phát điên rồi!

Không muốn nghe điều gì, không muốn ngắm nhìn, chẳng muốn nhớ nhung

Nếu thế anh có thể sống tốt

Không có em, anh khóc cũng như cười! "

Anh không nghe lời em, lặng lẽ siết chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, thì thầm vào tai em:

- Tường Vi, anh biết, anh biết tất cả những điều em đang lo sợ. Anh cũng biết những khổ sở, đau đớn mà em đã phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh lại càng biết hơn tình cảm của mình đối với em sâu nặng thế nào. Phải, anh có thể buông tay để em được hạnh phúc; nhưng không thể đứng nhìn em chịu đau khổ. Anh có thể buông tay để em hạnh phúc với người đàn ông khác, nhưng không thể chịu đựng được việc hắn hành hạ em. Người anh yêu, từ xưa đến nay, chỉ có mình em, duy nhất mình em. Nếu em cũng có tình cảm với anh thì xin đừng rời xa anh, đừng bắt anh phải rời bỏ em, anh không làm được... Hãy để anh mang niềm vui đến cho em, hãy để anh san sẻ nỗi buồn cùng em, hãy để anh gánh vác thay em những giông tố trong cuộc đời. Điều anh cần, là nụ cười vui vẻ của em, là hạnh phúc của em, là cuộc sống em được yên ổn. Anh đã từng buông xuôi, để kẻ khác có cơ hội làm điều ấy, nhưng những người đó không hề biết quý trọng em, không hề biết em cần gì và mong muốn gì... Vậy thì, hãy để anh, để anh mang lại những thứ ấy cho em. Không cần mặc cảm hay tự ti vì bất cứ điều gì, bởi trong anh, Tường Vi của anh vẫn luôn là cô gái xinh đẹp nhất, mạnh mẽ, dịu dàng nhất và là người duy nhất anh yêu. Chờ đợi gần hai mươi năm, câu trả lời anh muốn nhận được không phải là cái lắc đầu hay sự tự ti, xua đuổi. Mọi đau đớn, khó khăn trong quá khứ chỉ còn là quá khứ và đó, mới là cái mà chúng ta cần lãng quên. Mộng Tường, hãy quên những điều tồi tệ ấy đi, hãy vứt bỏ quá khứ đau khổ... Hãy để ta yêu nhau, một lần nữa và mãi mãi về sau, được không em? Chỉ cần em nói em đồng ý, em yêu anh, anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, quyết không chia lìa.

Anh cảm nhận được bờ vai em khẽ run rẩy, nước mắt em rơi ngày càng nhiều, anh đợi câu trả lời của em... hai mươi phút...ba mươi phút... Em buông tay anh, lùi lại phía sau, ngẩng đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nhìn anh chăm chú. Cất giọng hơi khàn vì vừa khóc hỏi anh:

- Tại sao? Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại hi sinh nhiều thứ vì một đứa con gái ích kỉ như em? Em thật sự không xứng... - Anh không muốn em tiếp tục nói ra những điều tự hạ thấp bản thân nữa, cũng không biết phải bày tỏ tình cảm chân thành của mình như thế nào. Trong lúc bối rối, chân tay đã "đi trước" suy nghĩ, kéo em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt, để em hiểu được, tất cả những thứ em e sợ, anh đều không quan tâm, trong trái tim anh, em mãi mãi là cô bé hàng xóm đáng yêu, mãi mãi là ánh mặt trời duy nhất trong trái tim anh! Lát lâu sau, anh mới buông em ra, nói thật rõ ràng, rành mạch:

- Bởi vì, anh yêu em, đồ ngốc ạ! Vì yêu em, nên tất cả những thứ kia đều không quan trọng. Đừng lo lắng, hãy giao tất cả cho anh, được không?

Em đỏ bừng mặt – thật đáng yêu. Qua một lúc, Tường Vi của anh mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, gật đầu thật mạnh:

- Em đồng ý, hãy ở bên cạnh em, chăm sóc em, em cần anh hơn ai hết. Tình cảm của em với anh, có lẽ chẳng đáng là bao so với tình cảm của anh dành cho em, nhưng em vẫn muốn nói: Minh Tường, em cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi! À, còn nữa, trong hai chúng ta, rõ ràng là anh ngốc hơn mà! – Cuối cùng em cũng nở nụ cười – nụ cười không hề thay đổi theo năm tháng, nụ cười anh yêu thương suốt gần hai mươi năm.

Anh cũng bật cười, vui vẻ nắm tay em, cũng nhau bước về nhà dưới làn tuyết rơi. Đang là giữa mùa đông, mà trái tim anh ấm áp lạ thường, không còn lạnh lẽo, cô đơn như trước kia... Bởi vì, bên cạnh anh đã có em – ánh mặt trời của anh. Mọi chuyện đau khổ này, rồi sẽ qua hết, thời gian sẽ xóa nhòa nhưng tổn thương, thứ còn lại, chỉ còn hạnh phúc mà thôi! Vì vậy, sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em! Sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta sẽ luôn bên nhau!
Theo truyenngan.com.vn

0 nhận xét
Nhãn:

Bí kíp giúp bạn khắc phục việc ngại học tiếng Anh

Viêc học anh ngữ đã khó nhưng rào cản "ngại ngùng" chính là nguyên nhân chính để việc học tiếng anh càng trở nên khó khăn hơn nữa. Bài đọc sau giúp bạn một số cách vượt qua sự ngại ngùng để sử dụng tiếng anh và học tiếng anh giao tiếp ngày một tốt hơn. Dưới đây là một số "bí kíp" giúp bạn khắc phục việc ngại học tiếng Anh:

Xem thêm: 
Mách bạn bí kíp luyện nghe tieng anh hiệu quả



1. Chọn chỗ học, lớp học tiếng anh chất lượng

Cụm từ "tiền nào của nấy" không phải lúc nào cũng đúng mà nhiều khi ngược lại.
Tốt nhất, bạn nên học các lớp ngắn hạn hay đóng tiền hằng tháng, vì nếu học không vừa ý thì dễ đổi sang lớp khác mà đỡ tiếc tiền.

Cũng đừng quá chú trọng vào lớp học để thi lấy chứng chỉ hơn là lấy trình độ bởi trình độ là cái bạn cần nhất. Bạn nên học các lớp lẻ như lớp học viết, lớp học nghe nói, lớp luyện ngữ điệu, lớp luyện phát âm, lớp biên phiên dịch tương ứng với kỹ năng bạn cần hay thiếu, vì mỗi người thầy có một điểm mạnh riêng.

Một điều đáng đề cập là nhiều bạn nghĩ rằng trường nào có giáo viên người nước ngoài mới tốt. Trong khi đó, có rất nhiều cách để bạn học nói đúng mà không cần có giáo viên nước ngoài như nghe và đọc theo băng, đĩa. Còn có các website học miễn phí nữa mới tuyệt chứ! Có thể tải các phần bài nghe về nhà, có thể nghe tin tức trong giờ nghỉ tại cơ quan.

Rào cản ngại ngùng khi học tiếng anh, Học tiếng anh online, tieng anh, hoc tieng anh, kinh nghiem hoc tieng anh

2. Tạo môi trường thực tập tiếng anh

Sẽ may mắn cho những người có cơ hội tiếp xúc với nhiều người ngoại quốc nói tiếng Anh, phải đọc dịch tài liệu bằng tiếng Anh và phải giao dịch trên thư điện tử hay điện thoại với họ. Nhưng vẫn có thể tạo ra một môi trường tốt để thực tập. "Văn ôn võ luyện" mà! Bạn hãy tham gia các câu lạc bộ để thực tập nói và nghe người khác nói. Cùng bạn bè thành lập nhóm để học và thảo luận. Gửi thư bằng tiếng Anh với các học viên khác để thực tập kỹ năng viết...

3. Học từ vựng tiếng anh

Nếu đây là điều bạn quan ngại nhất thì bạn bị yếu tiếng Anh thật rồi đó. Từ vựng bạn nhớ được sẽ tăng theo thời gian khi một hoặc các kỹ năng nghe, nói, viết, dịch được phát triển. Bạn đang ngồi làm việc trong công ty và muốn gửi thư điện tử cho ai đó và quên từ vựng ư? Rất nhanh chóng và dễ dàng vì có các phần mềm từ điển tra cứu còn nhanh hơn sách rất nhiều.



Bạn viết được hay không là do kỹ năng, cách đặt câu và trình độ văn phạm của bạn chứ từ vựng có thể dễ kiếm hơn. Người nói giỏi là người biết vận dụng vốn từ vựng mà mình biết trong khi có người biết rất nhiều từ nhưng lại không biết đặt câu.

Vận dụng càng nhiều thì vốn từ vựng càng phong phú. Để học từ vựng, bạn đừng học từ "chết" bằng cách viết nhiều lần một từ trên mặt giấy mà nên học từ trong câu. Bạn sẽ nhớ từ đó lâu hơn và còn biết cả cách sử dụng chúng nữa.

4. Học kỹ năng nào trước?

Kỹ năng nói. Trong các kỹ năng nghe, nói, đọc, viết, dịch thì kỹ năng nói là dễ nhất. Khi kỹ năng nói được cải thiện thì các lỗi về văn phạm cũng được cải thiện theo. Rồi bạn sẽ nhận ra rằng chị này nói hay và giỏi thế là vì chị ta giỏi văn phạm và nói có ngữ điệu. Thế là tự nhiên bạn thích học thêm các kỹ năng khác nữa.

Tại các câu lạc bộ hay các lớp học nói, học viên tranh cãi sôi nổi đến đỏ mặt và hết giờ mà vẫn không dừng. Luyện nói nhiều còn giúp cung cấp cho bạn những ý tưởng để viết bài nữa. Bạn hãy dành ít thời gian tham gia câu lạc bộ Anh ngữ cuối tuần. Thậm chí tự nghĩ ra tình huống hay tình huống tranh cãi còn dang dở trên lớp để độc thoại mọi lúc mọi nơi, kể cả trên đường phố và trong... nhà vệ sinh!

5. Các kỹ năng khác


Con người chẳng bao giờ tự hài lòng với kiến thức vốn có của mình ngoại trừ bạn thấy một điều gì đó vượt quá xa sức của mình. Khi bạn tự tin nói tiếng Anh rồi, tức là bạn đã vượt qua khó khăn và chán nản ban đầu, thì bạn sẽ thấy ham thích môn ngoại ngữ và học để hoàn thiện các kỹ năng khác. Và rồi sẽ thấy rằng "ngôn ngữ học" là một thứ rất bao la nhưng thú vị chứ không chán như bạn tưởng. Bạn sẽ tiến bộ lúc nào không biết!

Theo Kenhtuyensinh.vn

0 nhận xét
 

Học tiếng anh giao tiếp

Tổng số lượt xem trang

Translate